Bóng Mát Sân Trường xin chào đón quý cựu GS và HS THĐ, quý thân hữu và độc giả vào thăm và góp bài.
CÁCH POST BÀI
Gõ tên vào khung trắng dưới NAME > Post bài vô khung trắng lớn > Bấm send. Gõ những chữ mã số vào khung trắng nhỏ kế bên > Bấm send > Xong

Message:

2:23am 04-16-2021
ANV
VẪN CÒN ...ZIN

Một cô gái công tác ở Tổng cục chính trị sau khi ra tòa ly dị người chồng thứ 5 , cô đề nghị tòa xác nhận cho cô vẫn còn " zin" . Tòa yêu cầu cô cho biết rõ lý do thì cô òa khóc và nói :
- Em khổ lắm... mang tiếng là 5 đời chồng nhưng em có được cái nào đâu ?
Đời chồng thứ nhất của em là anh cán bộ tuyên huấn : NÓI MÀ KHÔNG LÀM !
Đời chồng thứ hai là anh kế hoạch : VẠCH RA MÀ KHÔNG THỰC HIỆN
Đời chồng thứ ba là anh cán bộ bảo tàng : KHÔNG SỜ VÀO HIỆN VẬT !
Đời chồng thứ tư là anh cán bộ bảo mật , lúc nào cũng : NIÊM PHONG CHẶT !
Rút kinh nghiệm 4 đời chồng trước . Xem phim hình sự em thấy các anh hình sự là con người của hành động ... vì vậy em quyết định lấy anh hình sự - Tưởng ngon ! Nhưng anh lúc nào cũng : GIỮ NGUYÊN HIỆN TRƯỜNG....
Thế là đã kết hôn 5 lần nhưng em vẫn còn ....zin
Nghe đương sự trình bày , tòa chấp nhận lời đề nghị hợp lý đó nhưng quan tòa hỏi thêm :
- Nếu đi bước nữa thì đương sự chọn đối tượng nào ?
Lập tức cô gái trả lời :
Lần này em sẽ lấy anh đạp xích lô vì CỨ LÊN LÀ ĐẠP

Sưu tầm
11:16pm 04-15-2021
TẩuHỏaNhậpMa
Vợ hiền

Đêm đã khuya, gã đàn ông quá say gõ cửa một căn nhà. Một người phụ nữ mở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Ôi anh, sao anh về trễ thế?
Gã đàn ông cúi đầu lắp bắp:
- Anh xin lỗi em, hôm nay gặp bạn bè vui quá nên anh về trễ, làm phiền đến em.
Người phụ nữ tươi cười đáp:
- Không có gì đâu anh, anh say thế mà còn biết đường về nhà là tốt rồi!
Gã đàn ông vẫn lè nhè tiếp:
- Nhưng anh vẫn phải xin lỗi em vì sau đó anh và các bạn có đi tăng 2, vui vẻ cùng các em ở quán bia ôm.
Người phụ nữ vẫn tươi cười đáp:
- Có gì đâu anh, đàn ông các anh có tí rượu bia vào là hay thích đi tăng 2, tăng 3 như vậy.
Gã đàn ông lại nói:
- Anh lại xin lỗi em vì sau đó anh và các bạn đã đánh bạc và anh đã thua hết sạch tiền.
Người phụ nữ vẫn tươi cười đáp:
- Không sao đâu anh, tiền bạc là vật ngoài thân. Anh sẽ làm việc và kiếm lại được mà.
Gã đàn ông lại nói:
- Điều cuối cùng mà anh muốn xin lỗi em là trên đường về đây anh đã vượt đèn đỏ và bị công an giữ xe rồi.
Người phụ nữ vẫn ôn tồn đáp:
- Anh đừng lo, ngày mai anh đến nộp phạt rồi lấy xe về thôi.
Gã đàn ông quỳ xuống nức nở:
- Ôi em, Đức Chúa trời của anh, Thánh Ala của anh, Phật Bà của anh, thiên thần của anh, chỉ có ở đây - trong ngôi nhà đầy tình yêu thương này anh mới cảm nhận được hết sự bình yên và cả sự tha thứ, chia sẽ, cảm thông sâu sắc đến như vậy từ người vợ hiền yêu quý như em.
Người phụ nữ mỉm cười đáp:
- Cầu cho Chúa, Trời, Tiên, Phật, Thánh, Thần phù hộ cho anh; cầu cho anh được bình yên và nhận được sự tha thứ, chia sẽ, cảm thông trong chính ngôi nhà của mình như anh mong muốn. Nhưng anh phải gõ cửa căn hộ bên cạnh, vì đó mới là nhà của anh!
(Sưu tầm)
5:15pm 04-13-2021
TẩuHỏaNhậpMa
CHUYỆN LOÀI CHÓ

Ba con chó gặp nhau trên đường phố Mỹ. Con chó Pháp nói:
- Tôi chán nước Pháp, vì lúc nào cũng biểu tình, đình công, khiến cho đường phố rối beng, du khách phải chờ đợi mất cả ngày giờ. Gần đây bọn trẻ ở ngoại ô làm loạn, đốt phá khắp nơi, và chiếm trường đại học mà cảnh sát vẫn để yên. Nước tôi tự do quá hóa loạn!
Con chó Mỹ nói:
- Tôi cũng chán nước Mỹ lắm. Ngày nào cũng ăn hamburger, hot dog, đùi gà... chán tận óc. Lại nữa, cứ đến mùa bầu cử là Đảng này chửi Đảng kia, không ra thể thống gì!
Chó VN nói:
- Ở nước tôi, từ khi đổi mới sướng lắm! Cán bộ tha hồ tham nhũng, vơ vét tài sản quốc gia mà không sợ bị tù hay bị ai chửi bới. Còn loài chó cũng sướng lắm. Chó bây giờ ăn toàn thịt bò, có kẻ hầu người hạ, lúc nào chủ đi vắng thì mang gởi khách sạn chó, rộng rãi, mát mẻ lắm.
Chó Pháp và chó Mỹ đồng thanh hỏi:
- Sướng thế tại sao bác vẫn bỏ nước mà ra đi?
- Tại họ cấm tôi sủa !!!

(Sưu tầm)
9:33pm 04-12-2021
tamsu2403
Chia se tam su cua ban - tamsu2403.mipropia.com
11:45am 04-11-2021
NVH
TIẾNG VIỆT NGÀY NAY RẤT LẠ

Một lần chờ xe buýt , tôi có dịp trò chuyện với một người rất trẻ , ăn mặc lịch sự , tóc hớt ngắn , đeo kính trắng nhìn có vẻ trí thức , áo chemise trắng , tay manchette thắt cravats sọc careau thanh nhã ...
Bà già và Anh chàng này lại đi cùng tuyến đường , lên xe ngồi cạnh nhau .
Qua giới thiệu tôi được biết anh này là sinh viên vừa tốt nghiệp khoa ngữ văn trường Đại học nhân văn , hiện anh được giữ lại trường làm trợ giảng cho các buổi dạy sinh viên ... Chắc chưa tới 25 tuổi
Tôi cũng tự giới thiệu mình là giáo viên đã về hưu gần 10 năm , lụm cụm nhưng có nhiều thắc mắc muốn hỏi , mà không biết hỏi ai , may mắn gặp được anh bạn trẻ này , tôi liền xin được trò chuyện , anh chàng rất nhiệt tình và lễ phép , tôi bắt đầu thẩm vấn :
__ Con ơi , cô thấy tiếng Việt ngày xưa phong phú và cách ghép từ theo luật quy định , có phương pháp rõ ràng, sao tiếng Việt bây giờ nó nghèo nàn và thô thiển quá . Thằng nhỏ mắt sáng lên, nhanh nhẹn
__ Cô nêu ví dụ cụ thể đi cô ! Nếu con biết con sẽ giải thích cho cô rõ
__ Cô rất vui , cám ơn con ... Tôi mạnh dạn đặt câu hỏi :
__ Ngày xưa cô có :
+ Từ thịnh soạn , linh đình ... Để nói về một bữa ăn , bữa tiệc ...
+ Từ tráng lệ , nguy Nga ... Để nói về ngôi nhà hay biệt thự đẹp .
+ Từ lộng lẫy , sang trọng ... Để nói về cách ăn mặc , những đồ vật , xe cộ ...
__ Ngày nay người ta chỉ xài có một từ :
" HOÀNH TRÁNG " thí dụ :
+ Bữa tiệc |[
+Biệt thự |[. Hoành tráng
+ Cái xe hơi |[
Là xong , không phải chọn lựa từ cho thích hợp ... Như vậy có phải làm cho tiếng Việt mình ngày càng nghèo nàn , thô thiển không ???
Mà Hoành tráng là cái gì ??? Từ này không có trong tự điển tiếng Việt
Thằng nhỏ còn chưa kịp trả lời , bà già tui bồi thêm :
Cô xem trên Tivi những game show , các giám khảo nghe và bình luận về giọng ca của thí sinh nào đó , họ nói :
___ Giọng ca đẹp ... Cô rất khó chịu vì giọng ca mà đẹp là sao ??? Họ lặp đi lặp lại nhiều lần , mà nhiều giám khảo sử dụng từ đẹp cho một giọng ca ... Là sao ??? Thay vì nói một giọng ca truyền cảm , giọng ca trầm ấm , giọng ca du dương , hay trong trẻo ...
Thêm một chưởng nữa bà già tui tiếp luôn :
Vẫn là xướng ngôn viên trên Tivi đọc tin tức họ nói :
nào là đinh tặc , cát tặc , lâm tặc , hải tặc , không tặc , cáp tặc ... Chó tặc ... Họ đọc một cách hồn nhiên ... Cô nghe mà ... Muốn khóc cho tiếng Việt thời nay ....
Những từ như " động não , manh động , trẻ em hòa nhập ... Được nghe rất bình thường ...
Cô đồng ý là từ ngữ có ngày sinh , nó xuất hiện theo thời ... Và nó cũng có ngày mất do người ta quên không sử dụng nữa thì nó mất do không còn thấy xuất hiện nữa ...
Thằng nhỏ ngồi nghe mà không nói được câu nào , nó nhìn bà già tui có vẻ gì khó hiểu , một lúc sau nó mới mở lời :
__ Cô ơi , để con về trao đổi lại với Thầy con ... Mong hôm khác gặp lại cô ...
Xe dừng , không biết là nơi thằng nhỏ muốn đến , hay nó ngại ngồi nghe bà già chất vấn ...
Cuối cùng , Thằng nhỏ xuống xe và đi như trốn chạy ! Tội nghiệp quá ! Thiệt tình thì bà già rất muốn biết tại sao Tiếng Việt ngày nay trở nên nghèo nàn như vậy thôi ... vì không ai nhìn thấy hay do người ta luôn bị cuốn hút vào đời sống Công nghệ thông tin rồi quên mất ...
Học trò của Bà Già tới nhà thăm cô , Bà Già tui làm bánh cho tụi nó ăn , vừa ăn , nó vừa xuýt xoa :
__ Bánh cô làm hơi bị ngon !
__ Ngon mà sao bị ??? Học ở đâu ra ??
Bà già tui bắt đầu giảng cho nghe một bài ... Tụi nó mở mắt nhìn mà không nói , chắc là do thói quen ...
Thế nhưng ... Có lẽ mình đã hết thời rồi , sắp lên núi mà cứ muốn ở

Tác giả Nga Bích Phạm
12:55pm 04-10-2021
TẩuHỏaNhậpMa
Cướp giữa ban ngày

Giữa ban ngày một tên ăn cướp ập vào nhà trói tay chân người vợ,
chĩa dao vào người chồng và nói :

- vàng bạc nữ trang tiền để đâu?

Ông chồng khóc lóc năn nỉ:

- làm ơn thả trói cô ta ra đi, ông muốn lấy gì cứ lấy.

Tên ăn cướp ngạc nhiên hỏi:

- ông yêu vợ ông đến thế sao?

Ông chủ nhà đáp:

- cô đó là vợ thằng hàng xóm, còn vợ tui sắp về rồi!
Cởi trói cho cổ mau đi, tui lạy ông!
Sưu tầm
3:55am 04-10-2021
NVH
Chữa Bệnh Mất Ngủ



Có một ông trung niên đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ liền hỏi:
- Ông bị bệnh gì, làm sao nói tôi nghe.
- Dạ tôi bị bệnh mất ngủ..
- Lâu chưa?
- Hơn một năm nay rồi bác sĩ ạ, tôi đã nghe những lời khuyên của các bác sĩ trước về luyện tập thể thao, ăn uống điều độ và sinh hoạt tình dục đúng cách mà không khá hơn tí nào cả bác sĩ ạ!
- Thế ông có phải là đảng viên không?
- Tôi thâm niên, 3 đời giòng họ là đảng viên cao cấp, nhưng tôi là bộ đội .
- Ông đã vào họp quốc hội lần nào chưa?
- Tôi thì chưa vào, nhưng có liên quan gì đến việc mất ngủ của tôi.
Bác sĩ trấn an:
- Ông cứ vào đó ngủ là được liền à, tôi chữa cho cả mấy ngàn đảng viên và đã thành công cả 100% rồi. Năm nay đang chọn người mới, ông mua 1 ghế vào trong đó ngồi ngủ đi, ngồi ngủ cũng được chứ đừng nói là nằm!?!
Bệnh nhân: - Con bà nó! chữa bệnh mất ngủ dễ vậy mà nào giờ không nghĩ ra... hèn chi mà thằng đảng viên nào cũng bỏ tiền mua ghế để chữa bệnh mất ngủ... hay thiệt !!
(hết lời dẫn)
Sưu tầm
6:12pm 04-01-2021
CGQ
TÔI CÓ THỂ DẠY BẠN ĐIỀU GÌ? - GIỚI THIỆU VỀ SỰ KỲ THỊ.



Hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi kết thúc như thế nào: Tôi trở thành một giáo sư khoa học chính trị có nhiệm kỳ, từng đoạt giải thưởng tại một trường đại học Ivy League, và sau đó tại một trong những trường đại học hàng đầu ở miền Nam.
Bây giờ, hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi bắt đầu như thế nào: Tôi lớn lên ở vùng nông thôn Virginia, nghèo khó theo đúng nghĩa đen. Tôi bỏ học từ năm lớp tám và có ba đứa con vào năm tôi 20 tuổi.
Tôi tự cho mình là một người khiêm tốn hợp lý, nhưng ngay cả tôi cũng phải thừa nhận đó là một hành trình khá dài.
Tôi đã làm điều đó như thế nào?
Tôi đã làm việc chăm chỉ. Không điên rồ, chăm chỉ 24/7 — chỉ là khó. Tôi đã có những quyết định đúng đắn. Không phải là những quyết định cờ vua ba chiều, xuất sắc — chỉ là những quyết định tốt. Tôi đã gặp những người đã giúp đỡ tôi trên đường đi và chân thành muốn thấy tôi thành công — không phải vì họ có thứ gì đó để đạt được, mà vì họ là những người tử tế. Nhân tiện, hầu hết tất cả những người này đều có màu trắng (người da trắng).
Nhưng hầu hết, tôi nghĩ rằng tôi đã được ban phước ở một cách quan trọng: Tôi sinh ra ở Mỹ, một vùng đất thực sự cơ hội cho bất kỳ ai thuộc bất kỳ màu da nào hay hoàn cảnh nào. Ở đất nước này, nơi bạn bắt đầu cuộc sống không quyết định bạn sẽ kết thúc ở đâu.
Nhân tiện, điều đó hoạt động theo cả hai hướng. Bạn có thể bắt đầu với mọi lợi thế và lãng phí tất cả. Hoặc bạn có thể bắt đầu không có gì và trở thành một người thành công. Tất cả phụ thuộc vào bạn. Thái độ của bạn quan trọng hơn nhiều so với chủng tộc, giới tính hoặc tầng lớp xã hội trong việc xác định những gì bạn sẽ đạt được trong cuộc sống.
Khi tôi nghe những người da đen trẻ tuổi - hay bất cứ ai nói về vấn đề đó - nói về nạn phân biệt chủng tộc có hệ thống, tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Tôi muốn cười vì nó vô nghĩa. Tôi muốn khóc vì tôi biết điều đó đang đẩy vô số thanh niên da đen vào ngõ cụt của sự tủi thân và tuyệt vọng. Thay vì nắm bắt những cơ hội tuyệt vời mà Mỹ mang lại cho họ, họ lại lấy cớ để giải thích tại sao họ không thành công.
Tôi được sinh ra trong một thế giới mà sự phân biệt chủng tộc có hệ thống là có thật - không hề lừa dối, thẳng thắn - cố chấp, là có thật. Nhưng đây là những gì bạn cần biết: Đúng, sự phân biệt chủng tộc đã định hình nên trải nghiệm của người da đen — nhưng ngay cả khi đó, nó vẫn chưa định nghĩa nó. Thay đổi đã đến trong không khí. Gọi đó là cải cách hệ thống.
Phong trào Dân quyền hiện đại đang ở giai đoạn sơ khai, và những người lãnh đạo đấu tranh cho quyền bình đẳng cho người da đen là nam giới và phụ nữ thuộc mọi chủng tộc. Họ tin tưởng vào nước Mỹ và quyết tâm chứng kiến ​​nước Mỹ sống theo những lý tưởng cao nhất của mình — những lý tưởng được thể hiện trong Tuyên ngôn Độc lập và Hiến pháp Hoa Kỳ.
Khi lớn lên, tôi có biết rằng George Washington và Thomas Jefferson sở hữu nô lệ không? Tôi không nghĩ rằng tôi đã từng nghĩ về nó. Nếu tôi làm vậy, tôi muốn nghĩ rằng tôi sẽ có đủ hiểu biết chung để biết rằng chúng ta không thể đánh giá những người đàn ông sống cách đây 250 năm theo tiêu chuẩn đạo đức của thời đại chúng ta.
Nhưng tôi biết rằng Jefferson đã viết những lời trong Tuyên ngôn Độc lập khiến cho chế độ nô lệ cuối cùng là không thể: rằng tất cả mọi người đều bình đẳng. Và tôi biết rằng Washington, Hamilton, Franklin, Adams và phần còn lại của những Người sáng lập đã mạo hiểm mọi thứ để dựng nên thế giới của tôi, nước Mỹ của tôi, có thể. Làm sao tôi có thể không biết ơn về điều đó và vì những hy sinh mà rất nhiều người khác đã thực hiện để giữ gìn nó?
Sự thật là tôi không thể nhớ được có một thời nào mà tôi không yêu nước Mỹ hay không và tôi cảm thấy tự hào với niềm tin rằng tôi đang sống ở đất nước vĩ đại nhất trên thế giới. Tôi biết nếu tôi siêng năng theo đuổi tham vọng của mình, tôi có thể bỏ lại sự nghèo khó của những năm đầu đời, với tất cả sự hành hạ và trầm cảm của nó, sau lưng tôi.
Tôi đã may mắn theo một cách khác. Tôi đã bỏ qua những thông điệp tiêu cực, cướp đi sinh mạng về nước Mỹ đang làm tê liệt một thế hệ thanh niên. Những ý tưởng bên dưới này là thuốc độc:
☆ Đặc quyền người da trắng.
☆ Độ trắng (da trắng) như một dạng tài sản.
☆ Phân biệt chủng tộc vô ý thức.
☆ Bồi thường.
☆ Vi phạm.
☆ Cảnh sát dành nó cho người da đen.
☆ Rằng Hoa Kỳ được tạo ra để bảo vệ và thúc đẩy chế độ nô lệ.
Đây là những ý tưởng mà những người trẻ tuổi được cho là họ phải chấp nhận.
Và rồi họ được yêu cầu từ chối những ý tưởng có thể cứu họ — liều thuốc giải độc: những nguyên tắc thành công đã giúp tôi và hàng triệu người Mỹ khác thoát khỏi cuộc sống đói nghèo.
Những nguyên tắc này không phức tạp: làm việc chăm chỉ, học hỏi từ những sai lầm của bạn, chịu trách nhiệm cá nhân về hành động của bạn. Khi tôi quyết định lấy bằng trung học phổ thông, theo học một trường cao đẳng cộng đồng, và sau đó kiếm thêm bốn bằng đại học và cao đẳng, tôi tin rằng con đường học vấn của tôi sẽ rộng mở. Và nó đã là như vậy.
Chỉ khi tiếp xúc với các lý thuyết hàn lâm về áp bức ở trường cao học, tôi mới biết rằng vì tôi là người da đen, nghèo và là phụ nữ nên tôi không bao giờ có thể làm được những gì mình đã đạt được.
(Ý tác giả là những lý thuyết hàn lâm này là những điều xuyên tạc sự thật)
Cảm ơn Chúa, đã quá muộn để những tin nhắn độc hại này ngăn cản tôi. Đừng để họ ngăn cản bạn.
—Carol Swain

Đọc tiếng Anh tại link này : WHAT I CAN TEACH YOU ABOUT RACISM
5:57pm 04-01-2021
TẩuHỏaNhậpMa
Vái nhầm bàn thờ

Đêm đã khuya, gã đàn ông quá say gõ cửa một căn hộ. Một người phụ nữ mở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Ôi anh, sao anh về trễ thế?
Gã đàn ông cúi đầu lắp bắp:
- Anh xin lỗi em, hôm nay gặp bạn bè vui quá nên anh về trễ, làm phiền đến em.
Người phụ nữ tươi cười đáp:
- Không có gì đâu anh, anh say thế mà còn biết đường về nhà là tốt rồi!
Gã đàn ông vẫn lè nhè tiếp:
- Nhưng anh vẫn phải xin lỗi em vì sau đó anh và các bạn có đi tăng 2, vui vẻ cùng các em ở quán bia ôm.
Người phụ nữ vẫn tươi cười đáp:
- Có gì đâu anh, đàn ông các anh có tí rượu bia vào là hay thích đi tăng 2, tăng 3 như vậy.
Gã đàn ông lại nói:
- Anh lại xin lỗi em vì sau đó anh và các bạn đã đánh bạc và anh đã thua hết sạch tiền.
Người phụ nữ vẫn tươi cười đáp:
- Không sao đâu anh, tiền bạc là vật ngoài thân. Anh sẽ làm việc và kiếm lại được mà.
Gã đàn ông lại nói:
- Điều cuối cùng mà anh muốn xin lỗi em là trên đường về đây anh đã vượt đèn đỏ và bị công an giữ xe rồi.
Người phụ nữ vẫn ôn tồn đáp:
- Anh đừng lo, ngày mai anh đến nộp phạt rồi lấy xe về thôi.
Gã đàn ông quỳ xuống nức nở:
- Ôi em, Đức Chúa trời của anh, Thánh Ala của anh, Phật Bà của anh, thiên thần của anh, chỉ có ở đây - trong ngôi nhà đầy tình yêu thương này anh mới cảm nhận được hết sự bình yên và cả sự tha thứ, chia sẽ, cảm thông sâu sắc đến như vậy từ người vợ hiền yêu quý như em.
Người phụ nữ mĩm cười đáp:
- Cầu cho Chúa, Trời, Tiên, Phật, Thánh, Thần phù hộ cho anh; cầu cho anh được bình yên và nhận được sự tha thứ, chia sẽ, cảm thông trong chính ngôi nhà của mình như anh mong muốn. Nhưng anh phải gõ cửa căn hộ bên cạnh, vì đó mới là nhà của anh!
Tất cả phụ nữ trên thế gian này đều có tấm lòng rộng mở. Họ sẵn sàng tha thứ, chia sẽ, cảm thông với những sai lầm khó chấp nhận nhất của người đàn ông...Miễn sao người đó không phải là chồng mình.
Còn tất cả đàn ông trên thế gian này đều lấy nhầm vợ, đáng lý ra phải lấy cô hàng xóm ...
Lê Hoàng Gia Hưng .
5:43pm 04-01-2021
Con Gà Què
ĐỂU



LINH MỤC

“…Anh có tội….”
“…Không,tôi không có tội.Tôi đi tu từ nhỏ..Chính quyền miền Nam lập nên Tuyên Úy trong quân đội mục đích là để cầu nguyện cho các quân nhân tử trận được siêu thoát..Tôi chưa từng cầm súng bắn ai bao giờ.!.!”
“…Tội của anh còn nặng hơn những tên cầm súng bắn chúng tôi..Vì sao?.Bọn lính chúng nó biết chắc sau khi chết sẽ được anh cầu nguyện cho nó lên thiên đàng, nên chúng cắm đầu đánh chúng tôi chí mạng..”
Cả hội trường im lặng ngột ngạt..Người ta nghe được tiếng ruồi bay..Vị Linh Mục chậm chạm ngồi xuống.Tên giảng viên vênh mặt cười đểu…
Bốn mươi sáu năm sau.Một sáng Chủ Nhật,tại nhà thờ ở giữa Little Saigon,Thủ Đô của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản.Vị Linh Mục khả aí Trong bài giảng về “Chúa tạo nên vạn vật”,ngài có tạt nhẹ qua “bác Hồ” rằng: “Người Cộng Sản Hà Nội, đỉnh cao trí tuệ nói rằng khỉ là thủy tổ của loài người.Cho nên đi đến đâu người ta cũng thấy đám khỉ dân hoan hô ông khỉ già..”
Sau Thánh lễ,tôi vội đến gặp vị Linh Mục để ngỏ đôi lời rằng tôi rầt tâm đắc bài giảng của ngài hôm nay.Tôi ngỡ ngàng khi nhận ra ngài chính là vị linh mục năm xưa tôi kể ở phần đầu của bài viết này. Đó là năm đầu, chúng tôi bị giam ở Long Giao Long Khánh…Qua lời chào xã giao,tôi đề nghị với ngài thêm vào bài giảng phần tiến trình văn hóa từ con khỉ thành con người rằng: “ Sinh hoạt sơ khai từ đồ đá, đến đồ đồng rồi tới…đồ đểu, đồ độc…cuối cùng tiến tới..Tư Bản Xã Hội Chủ Nghiã..”.Vị Linh Mục già ,khả aí mỉm cười quay lưng vội vã bước đi..Tôi nhìn theo cái lưng còm cõi thấy lòng xót xa!!.
Thế nào là “đồ đểu, đồ độc?”. Trong khuôn khổ bài này,tôi xin được tạm đề cập tới phần “đồ đểu”. “đồ độc” xin khất lại bài sau..
“Trình diện học tập cấp đại úy mang theo 10 ngày lương thực..Cấp thiếu tá 15 ngày”.
*Sau gần một năm,một ông Đại Úy người nhái hỏi: “Các anh thông báo học tập 10 ngày,sao bây giờ gần cả năm chưa cho chúng tôi về?”
Bộ đội:“.. Chúng tôi nói mang theo 10 ngày lương thực..Anh có thấy thông báo nào nói 10 ngày rồi về.?.”
Ông Đại Úy người nhái tiếp “Anh nói học tập tiến bộ được về,vậy gần cả năm nay tôi đã lao động tốt,chấp hành nội quy tốt sao tôi chưa được về?Anh cho biết thế nào là mức độ tốt để tôi thi hành..”.
Bộ đội: “Tốt hay chưa tốt,anh tự hỏi anh..”(Long Giao 1975)
*Ông Thiếu Tá “thua cuộc”:“ …Xin cán bộ cho tôi nhặt những đầu gân củ sắn ở dưới hố rác kia được không?”
Cai tù:“….Anh vào hỏi ..nợn…”(Yên Bái 1977)
Lính ông Hồ “ đểu”,thế còn dân ông Hồ thì sao?
*Hà Nội,chủ một nhà nghỉ(khách sạn) thông báo tuyển nhận tiếp tân(nhân viên).Sau hai tháng nếu ai đạt tiêu chuẩn sẽ được thâu nhận.Trong thời gian thử thách,mọi thí sinh đếu cắm đầu làm tốt.Nhưng cứ mỗi sau hai tháng, mọi người đều rớt!!..Cứ như thế, đợt này tiếp đợt khác không có ai trúng tuyển.Chủ nhân cả năm không phải trả tiền mướn người. “.Chơi đểu!
Tại Thủ Đô Little Saigon.Chủ nhà hàng ăn là người Hà Nội 2 nút ( 1975), ngồi thâu tiền.Thực khách là một cặp tình nhân trẻ Việt Mỹ.Cô gái Việt thấy biên nhận do người tình của mình trả tính sai bèn nói “Chúng tôi ăn bún thịt nướng sao lại tính chả cá Thăng Long??.Chủ nhân “Đểu”lạnh lùng, trả lại phần tiền sai biệt ,buông nhẹ một câu:”Nhầm”.(!)
Khỉ bộ đội “đểu”.Khỉ dân “ đểu”.Thế còn khỉ “bác” thì sao??
*Trong suốt chiến tranh xâm lăng miền Nam “bác” luôn bốc thơm “Đểu” bọn Gỉai Phóng Miền Nam rằng “Miền Nam đi trước,về sau”.Bọn này cắm đầu đánh chí mạng.Sau 30/4/1975 cả lũ “về sau”..về vườn chăn vịt
*Bà Cát Hạnh Long tức Bà Nguyễn thị Năm góp 20,000 đồng Đông Dương tương đương 700 lạng vàng cùng thóc,gạo,vải vóc,nhà cửa cho “bác Hồ”và các đồng chí của”Bác”gồm Trường Chinh,Hoàng quốc Việt,Lê đức Thọ,Phạm văn Đồng,Võ nguyên Giáp và Nguyễn chí Thanh v..v..
Trong cải cách ruộng đất phát động năm 1953, bà Năm là người đầu tiên bị “bác Hồ” xử “Đểu”với tội danh:”Tư sản địa chủ,cường hào gian ác..”.
Bà Năm mình to béo.Thằng trưởng ban đấu tố “Đểu” cho đóng cái quan tài “tiết kiệm gỗ”. Bắn xong bỏ xác bà Năm vào không lọt.Chúng nhẩy lên , thi nhau đạp xác bà Năm cho tụt xuống.Bọn dân đen “ Bần cố nông ,khố rách, áo ôm”reo hò,vỗ tay…
Khi tử hình “bác” đội tóc giả,mang râu gỉa. đội mũ kín,mang kính dâm đứng trộn trong dân xem
.Những ngày sau đó bác sụt sùi thương tiếc !!..
“Trồng cây mười năm.Trồng người trăm năm”(Hồ khỉ).Tiến trình văn hóa “đểu” gần như kiện toàn.Từ Nam ra Bắc “đểu” phủ kín đất nước…Rau. “đểu”.Thịt “đểu”..Gạo “đểu”.hàng “đểu”..Chặt,chém. “đểu”..Xuất khẩu nhân công và gái tơ “đểu”.Sư “đểu”..Tham nhũng “đểu”.Nhân đạo “đểu” v..v.
Cái “đểu” khốn nạn nhất là hôm nay,sau 46 năm rồi, những người bị chúng cướp sạch,lấy sạch.Họ đã phải bỏ ruộng,vườn,nhà cửa ,bỏ nước ra đi mà chúng chưa thỏa mãn,vẫn còn”mất dậy” gọi họ là “bọn ba que” .Lá cờ yêu thương của họ là cờ “ba que”.
Cờ “ba que” nghe nhẹ hơn “cờ máu”..
*“Cao Bằng là vùng ruộng có nhiều đỉa.Bệnh viện tháng nào cũng phải gắp đỉa trong người của nông dân. Đỉa trong mũi. Đỉa trong tai. Đỉa trong cổ họng v..v.
Một ngày,bệnh việt tiếp nhận một phụ nữ bị đỉa nằm sâu trong phần kín đã nhiều tháng.Sở dĩ để lâu như vậy là vì nạn nhân cứ nghĩ là mình kinh nguyệt không đều..
Một y sĩ và hai phụ tá chật vật gần một tiếng giờ phẫu thuật.Cửa mình người phụ nữ kia phải mở banh ra mới lôi được con điả ra ngoài.Con đỉa mình phủ đầy máu đỏ,có hai đầu vòi.Cái khiến cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc,hoảng hốt vì trên lưng con đỉa có mờ mờ một ngôi sao năm cánh!
***Đỗ Mười,Tổng Bí Thư Cộng Sản Hà Nội:
“….Giải phóng miền Nam,chúng ta có quyền tịch thu tài sản,trưng dụng nhà cửa,hãng xưởng ,ruộng đất của chúng nó.Xe chúng nó ta đi.Vợ chúng nó ta lấy.Con chúng nó ta bắt làm nô lệ.Còn chúng nó thì ta đầy đi làm lao động khổ sai tại vùng kinh tế mới,hay nơi rừng sâu nước độc.Chúng nó sẽ chết dần,chết mòn…” .
Lỗ Trí Thâm ( HNPD )
Litlle Saigon. Thứ Năm, 01 Tháng Tư 2021
5:39pm 04-01-2021
Con Gà Què
Ngỗng Canada
(Hien Pham Facebook)



Ngày đó mới về nông trại ở, thấy cái gì hay con gì cũng ngắm.
Hãng cho làm ở nhà, giờ giấc không cần thiết phải theo giờ hành chính nhưng phải hoàn tất project đúng kỳ hạn. Mình tranh thủ làm nên có nhiều thời giờ rảnh để ngắm.
Buổi chiều nọ đi lại một gốc bụi cây thì thấy con ngỗng Canada đang nằm trong tổ. Mình lại gần nên nó bay đi. Nhìn vào tổ thấy có ba trứng ngỗng to nên cầm ra ngoài khoe. Sau đó bỏ trứng lại nhưng con ngỗng không bay về tổ nữa. Sau này mình mới biết ngỗng mẹ ngửi mùi tay người là nó bỏ. Buộc mình phải đem trứng bỏ trong lò ấp. Khi nở ra thì chỉ có hai con. Còn một trứng thì bị hư.
Từ đó mình làm mẹ ngỗng Canada. Lúc nào cũng để nó theo mình. Cặp đôi lớn như thổi lúc nào cũng quanh quẩn bên mình. Lớn xác nhưng chưa biết bay dù mình thấy hai đứa nó cũng có thân xác to bằng những con ngoài trời.
Rồi tháng ngày qua đi, con mình nó cũng biết bay. Mỗi lần thấy ngỗng trời bay đậu gần nhà thì mình bò theo để con mình nó ra gặp bà con cùng giống của nó. Biết đâu nó sẽ theo bầy. Mình quan niệm của thiên nhiên trả về thiên nhiên nếu hợp với hoàn cảnh ưa thích của nó. Cặp con mình cũng bay lại làm quen với bầy. Rồi một ngày cặp con của mình nó vỗ cánh theo bầy. Con nó lượn một vòng nhìn mình lần cuối rồi mất dần về hướng Bắc.
Nuôi hơn một năm trời, bắt từng con trùng, hái từng ngọn cỏ đút nó ăn nên tình cảm cũng dính liền với nó. Nhớ và thương nó nhiều.
Rồi tháng ngày bận rộn nên mình cũng quên, thì hai đứa con mình nó bay về. Hơi ngờ ngợ vì nó dẫn thêm năm con khác nữa (con của nó. Lúc đó mình mới biết hai con của mình là đực cái.
Hai đứa nó lại gần và để mình ôm nó vuốt ve nó. Tuyệt nhiên năm đứa con của nó đứng xa xa nhìn. Mình đem bắp cho hai đứa ăn nhưng con nó không ăn từ tay mình, ngay cả lúc mình giục bắp gần tụi nó, nhưng tụi nhỏ không ăn. Nó lòng vòng bay đi và về trong một tuần rồi bay mất.
Hàng năm vào cuối tháng 11 thì hai đứa nó về và dẫn theo một bầy ngỗng mỗi năm mỗi nhiều hơn. Cứ thế hai đứa ở nhà một tuần rồi mất dạng.
Mỗi năm mỗi về và năm thứ 14 thì về chỉ một con, nguyên đàn của nó chỉ bay lạng về ngày đầu rồi bay mất. Lính cảm cho mình biết là một đứa bị chết.
Mình bắt đầu đọc sách về loại ngỗng Canada. Loài này chỉ một vợ, một chồng. Nếu một trong hai con chết thì con kia sẽ không bao giờ tìm bạn tình. Trước khi chết bao giờ nó cũng về nơi nguyên thủy của nó.
Nó ở với mình một năm. Nó bay đi bay về và tối ngủ lại nhà. Rồi bỗng nhiên nó chỉ nằm trong tổ không bay đi đâu, mình đem cỏ tươi và nước nhưng nó không ăn. Được ba ngày như vậy thì mình tính đưa đi bác sĩ thú y. Mình nghĩ nó bệnh.... nhưng tối đó mình lại, nó chúi đầu vào lòng mình. Mình ôm nó thật lâu rồi mới vào nhà. Đêm đó nó qua đời , thọ 15 năm.... không ngờ nó nhịn đói, khát để chết.
Buồn mấy tháng trời. Giờ mỗi lần thấy ngỗng Canada là nhớ nó.
Tuổi thọ của ngỗng Canada là 25 năm.
Nhớ con quá!
PHẠM HIỀN
(Nguồn: Hien Pham Facebook. Tác giả ghi chi tiết trên Facebook là đã về hưu ở Arlington, Texas, từng làm kỹ sư tại hãng Fujitsu Americas, dạy toán ở đại học DeVry)
2:10am 04-01-2021
CGQ
ĐÔI GIÀY RÁCH VÀ HAI ĐỒNG TIỀN !
----------------------------
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình.
Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học trò.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường.
Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Cậu sinh viên quay sang nói với vị giáo sư:
“Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy trò mình cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta khi không tìm thấy đôi giày thế nào nhé!”.
Vị giáo sư ngăn lại:
“Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc, mua vui cho bản thân. Em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao”.
Cậu sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình.
Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền.
Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông.
Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ.
Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai.
Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại.
Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày.
Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình.
Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Cậu sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa.
Vị giáo sư lên tiếng:
“Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?”.
Người thanh niên trả lời:
“Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: ‘Cho đi còn hạnh phúc hơn nhận về’”
Nguồn: Người chính trực
1:07am 04-01-2021
NVH
TỶ PHÚ GỬI CON VỀ QUÊ VÀ BÀI HỌC: ĐỪNG ĐỂ MÌNH NGHÈO ĐẾN NỖI CHỈ CÓ MỖI TIỀN
Một tỷ phú quyết định gửi cậu con trai duy nhất về vùng quê hẻo lánh, nghèo nàn để cậu biết mình đang được sống trong giàu có như thế nào. Tuy nhiên, những điều cậu bé nhận ra lại khiến chính ông bố phải giật mình suy ngẫm.
Ông bố tin rằng cậu bé sẽ có một bài học khó quên. Sau 3 ngày sống tại một gia đình nghèo ở quê, người cha trở lại đón cậu bé. Trên đường về nhà, người tỷ phú hỏi cậu con trai:
“Con cảm thấy sống ở đó thế nào?”,
“Con cảm thấy rất tuyệt”, cậu bé trả lời.
Người cha bất ngờ hỏi lại: “Cuộc sống gia đình họ có gì khác so với ở nhà chúng ta không?”
Cậu bé nói: “Có ạ, khác rất nhiều”.
Sau đó, cậu kể với cha:
– Chúng ta có một con chó, còn họ có những bốn con.
– Chúng ta bơi trong bể bơi, còn họ có cả một cái hồ lớn nước trong veo, trong đó còn có nhiều loại cá bơi tung tăng.
– Chúng ta sử dụng bóng đèn điện để chiếu sáng trong vườn, còn sân nhà của họ thì tràn ngập ánh sáng của trăng và các ngôi sao.
– Vườn nhà chúng ta chỉ rộng đến các bức tường, còn vườn của họ mở rộng đến tận chân trời.
– Chúng ta phải mua các bữa ăn, còn họ có thể tự làm ra đồ ăn cho mình.
– Chúng ta nghe nhạc qua đĩa CD, còn họ được thưởng trực tiếp âm thanh hòa tấu từ các loài chim, ếch và các loài vật khác.
– Đồ ăn của chúng ta nấu bằng lò vi sóng, còn đồ ăn của họ nấu bằng bếp củi nên mùi vị thơm ngon hơn rất nhiều.
– Nhà mình xây tường bao quanh, trong khi cửa trước nhà họ luôn luôn mở nên bạn bè lúc nào cũng có thể sang chơi.
– Cuộc sống chúng ta không thể tách khỏi điện thoại, máy tính và tivi, còn cuộc sống của họ kết nối với bầu trời xanh, sông nước trong lành, đồng cỏ xanh mướt và những hàng cây bóng mát.
Kết thúc câu chuyện, cậu bé nói: “Thưa cha, con cảm ơn cha vì đã dạy cho con biết nhà chúng ta nghèo đến thế nào”.
Vị tỷ phú vô cùng ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu con trai. Nhưng rồi sau đó, ông chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của Rodolfo Costa mà ông đã quên bấy lâu nay: “Có quá nhiều người nghèo đến nỗi thứ duy nhất họ có là tiền bạc”.
Ở nông thôn, dù sống trong những căn nhà tranh tre nứa lá, nhưng cậu lại được nô đùa, chạy nhảy, hít khí trời tươi sạch. Điều này ngôi nhà ở thành phố dù rộng rãi đến đâu cũng không thể sánh bằng.
Ở quê, trẻ con được vui chơi ở những cánh đồng mênh mông, bên dòng sông trong lành. Môi trường cũng sạch, ít ô nhiễm hơn. Ngoài ra, hầu hết những người sống ở thành phố chỉ biết nhau ở mức gặp nhau có thể cất lời chào.
Còn ở quê, mọi người sống với nhau chan hòa, xem nhau như gia đình, người thân. Đó là giá trị của tình cảm con người, tình làng nghĩa xóm ấm áp.
Cuộc sống thành phố tuy sung túc, đủ đầy nhưng lại là những giây phút vô cảm và lạnh lẽo tâm hồn dù bề ngoài đã mặc rất nhiều áo ấm, khiến người ta đôi khi cảm thấy rất cô đơn.
Vì thế, Benjamin Franklin mới triết lý: “Tiền bạc chưa bao giờ và sẽ không bao giờ khiến con người hạnh phúc, trong bản chất nó không có gì có thể tạo ra hạnh phúc. Một người càng có nó nhiều bao nhiêu càng muốn nó nhiều bấy nhiêu”.
Trong cuộc sống, sức khoẻ, hạnh phúc và tình cảm là những thứ không thể mua được bằng tiền. Khi bạn biết cảm ơn những người xung quanh và những thứ mà bạn có, bạn sẽ ngừng theo đuổi “cuộc sống giàu có” bởi khi đó bạn đã nhận ra mình có tất cả mọi thứ.
(Sưu tầm)
6:23am 03-29-2021
Con Gà Què
LÁ THƯ CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG SAU 24 GIỜ LY HÔN VỢ



"Hôm qua, tôi đã ly hôn vợ. Khoảnh khắc bước chân vào Cục dân chính, tôi tràn đầy niềm vui bởi từ giờ sẽ không bao giờ phải nghe người phụ nữ này cằn nhằn nữa. Tôi có thể thản nhiên hút thuốc hoặc đi nhậu với bạn bè, về nhà không còn nhìn thấy khuôn mặt cau có và già nua của cô ấy.
Mặc dù bố mẹ tôi không đồng ý việc ly hôn và nói rằng thật đáng thương cho hai đứa trẻ, nhưng tôi đã chịu đựng nhiều năm rồi và không thể tiếp tục được nữa. Đối với các con quả thật tôi có lỗi, nhưng đều đặn đóng tiền sinh hoạt hàng tháng, chúng sẽ vẫn yêu tôi và mang họ của tôi.
Sau khi ly hôn, tôi hẹn vài người bạn đi uống bia. Họ đều ghen tị khi biết tôi bây giờ rất rảnh rỗi. Một trong những người bạn nhận được cuộc gọi từ vợ khi anh ta vừa ăn được nửa bữa cơm, hỏi khi nào về nhà. Một người khác nhận được điện thoại từ đứa con, nói rằng đợi bố về để cùng giải bài tập.
Lúc chưa ly hôn, vợ cũ chắc chắn sẽ gọi điện cho tôi, hỏi vài câu ngớ ngẩn với giọng điệu tức giận. Mỗi lần như vậy tôi chỉ đáp vài câu chiếu lệ rồi dập máy. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã tự do, sẽ chẳng ai gọi điện làm phiền và cũng chẳng ai nhắn tin giục về.
Thật sự, có vài giây trong buổi tối đó, tôi có cảm giác người từng ở bên cạnh mình không còn nữa. Nhưng ngay sau đó, cảm xúc này bị tôi lãng quên, và dự định sẽ uống rượu với bạn bè cả đêm. Nhậu đến 1h sáng tôi bắt taxi về , trời đã tối và trong nhà không có ánh đèn, tôi vô thức gọi tên "vợ" và chợt nhận ra mình đã ly hôn. Tôi nằm trên giường, khát khô cổ và muốn uống một cốc nước nhưng chẳng ai rót nước cho. Tôi định đi tắm, nhưng không tìm thấy bộ đồ ngủ của mình.
Hôm sau tôi ngủ một giấc đến 10h sáng, mở mắt ra thấy căn phòng im ắng khủng khiếp, không ai gọi tôi dậy ăn sáng. Tôi đứng dậy và đi vào bếp, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trong tủ lạnh có thịt bò và vịt, tất cả các món yêu thích , nhưng không ai chế biến giúp tôi bây giờ. Cuối cùng tôi chọn một gói mì ăn liền. Không còn ai ngăn cản chuyện ăn đồ nhanh không tốt cho sức khỏe nữa. Trong nhà im ắng, không một tiếng động nào.
Sau khi ăn no, tôi nằm trên ghế sofa, vô tình nhặt được bài kiểm tra của con gái thứ hai rơi ở gầm ghế. Tôi mở ra xem mới biết con mình đã học tới lớp 5, phía dưới bài kiểm tra có chữ ký của vợ cũ.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra vợ mình làm tất cả những việc trong gia đình này.
Mới 24 giờ kể từ khi ly hôn, tôi cảm tưởng đã trải qua một tuần. Đây rõ ràng là nhà của mình, tuy sống ở đây nhưng luôn cảm thấy mọi thứ đều xa lạ.
Tôi không thể tìm thấy bộ quần áo muốn mặc, không nhớ cái bấm móng tay ở đâu. Khăn giấy vệ sinh không còn nữa, cũng chẳng biết tìm ở đâu để thay thế. Căn bếp cũng trở nên xa lạ, đã không còn mùi thơm nữa. Sàn phòng ngủ bẩn nhưng tôi chẳng muốn động tay chân.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã trở thành "đồ bỏ đi", chẳng biết làm gì ngoại trừ việc đi làm. Tôi thực sự hối hận, chỉ 24 giờ sau ly hôn, tôi bắt đầu nhớ những ngày tháng bên vợ.
Trước đây, tôi luôn nghĩ làm phụ nữ thật dễ dàng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình mới khó nhưng giờ tôi mới phát hiện vợ mình không sống dễ dàng chút nào. Cô ấy phải làm việc không kém gì đàn ông với những công việc không tên.
Tôi thấy vợ mình già nhanh chóng, đôi khi chế nhạo cô ấy là "vợ béo" nhưng không biết lý do vì sao lại vậy. Đó là vì cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, chăm chút cho bản thân.
Tôi từng không thích vợ mình cằn nhằn, nhưng giờ mới hiểu đó là cách làm của nhiều phụ nữ quan tâm tới chồng. Cô ấy dặn tôi không được hút thuốc, không nghe điện thoại khi lái xe và không uống quá nhiều rượu vào ban đêm. Cái nào trong số này không phải vì lợi ích của tôi?
Trên đời này thứ không mua được chính là thuốc hối hận. Có những người chỉ biết quý giá thứ gì đó khi đã mất đi. Thật nực cười, tôi phát hiện ra mình thuộc loại người này.
Tôi nhớ khi mới kết hôn, vợ cũ chỉ là một cô gái mỏng manh và dịu dàng. Sau này, khi sinh con, nghe cô ấy hét lên đau đớn trong phòng sinh, lúc đó tôi tự nhủ mình phải dành cả cuộc đời để bảo vệ và nâng niu vợ. Nhưng bao năm rồi tôi không cho cô ấy được sống một ngày thoải mái, có khi công việc không suôn sẻ, về đến nhà là tôi phải xả hơi vào vợ, dẫn đến cãi vã triền miên.
Tôi thấy trên mạng có câu: Đàn ông bất tài thích quát mắng vợ.
Tôi từng ghét và phản đối câu nói này, bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi quá bất tài, không thể cho cô ấy và hai đứa con điều kiện sống tốt . Đôi khi cô ấy vu vơ nói kiếp sau sẽ không muốn trở thành phụ nữ, giờ thì tôi mới hiểu.
Chỉ một ngày sau ly hôn, tôi phát hiện ra trong gia đình có quá nhiều việc đều do cô ấy làm. Không phải ngày một ngày hai mà là hơn mười năm rồi, tôi cũng tự hỏi bản thân ngoài việc kiếm tiền cho gia đình, mình còn làm được gì nữa không?
Tôi không nấu ăn, không giặt quần áo, thậm chí không buồn vò đôi tất bẩn cũng như chưa bao giờ đi đổ rác. Tôi cũng không kèm bài tập về nhà cùng con và chưa khi nào đưa con đến trường. Ngay cả khi bố mẹ tôi bị ốm, vợ cũng là người phải chăm sóc.
Cô ấy ăn uống đạm bạc và không bao giờ chịu mua những thứ đắt tiền, nhưng lại rất hào phóng với tôi, vì sợ chồng mất mặt bên ngoài. Cô bận rộn nhất khi gần đến Tết, không chỉ dọn dẹp nhà cửa mà còn chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn.
Và bây giờ, tôi đã ly hôn với cô ấy.
Tôi từng nghĩ ly hôn nhất định sẽ tìm được người khác tốt hơn, trẻ trung hơn. Nhưng soi gương thấy cái bụng bia nhô cao và mái tóc thưa dần, có lẽ chẳng còn ai yêu tôi như cô ấy từng yêu.
Cuộc đời của một người phụ nữ, kể từ khi kết hôn, giống như dành những năm tháng đẹp nhất của mình cho một người đàn ông. Điều một người đàn ông cần là bảo vệ, cưng chiều và coi vợ như một công chúa nhỏ.
Giờ tôi đã hiểu chân lý này, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Nếu ông trời cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với cô ấy nữa, và cũng không nói câu "ly hôn" một cách bốc đồng.
(Sưu tầm)
4:57am 03-29-2021
Con Gà Què
Chim bắt cô trói cột đẹp hót hay

Messages: 61 until 75 of 1528.
Number of pages: 102
Newer2 3 4 [5] 6 7 8Older